Muốn thay đổi thế giới

Đừng nghĩ đến chuyện thay đổi thế giới!

Hãy tập trung vào bản thân mình!

Nếu bạn làm tốt việc của mình!

Nếu bạn tự biết yêu thương bản thân mình!

Nếu bạn yêu cuộc sống!

Nếu bạn đối xử tốt với mọi người!

Nếu bạn trở thành người học trò xuất sắc!

Nếu bạn học đủ những bài học cần học!

Bạn đã góp phần làm cho thế giới này tốt hơn!

Một cái đập cánh của con bướm chỉ là 1 cái đập cánh, nhưng hàng chục ngàn, trăm ngàn con bướm đập cánh có thể tạo nên 1 cơn bão ở bên kia bán cầu.

Muốn thay đổi thế giới hãy thay đổi chính mình!!!

Bước qua bóng tối

Con người chúng ta không thể trưởng thành trong nhung lụa, cũng không thể trưởng thành trong cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Con người chúng ta chỉ có thể trưởng thành trong bão táp, trong thử thách, trong sóng gió. Lúc vui vẻ, lúc thuận lợi ta dễ dàng nói về ước mơ, về mục tiêu, về những điều lớn lao mang tên hoài bão. Nhưng khi cuộc sống cho bạn ăn hành, đem đến cho bạn nghịch cảnh hay bệnh tật ta mới biết tâm hồn mình mạnh mẽ và trưởng thành đến độ nào.

Sẽ có những giai đoạn ta bước vào khoảng không tăm tối, tựa như đi vào đường hầm mù mịt mà không thấy lối ra. Mọi nhận thức của bạn về thế giới, những điều mà bạn tin tưởng, những mục tiêu hoài bão đang theo đuổi bỗng nhiên chẳng còn ý nghĩa gì. Bạn chơi vơi giữa dòng, muốn quay lại bến cũ cũng chẳng được mà bơi sang bờ bên kia cũng chẳng xong. Đó là khoảng thời gian thử thách bạn về cả thể chất và tinh thần, khoảng thời gian vô cùng mỏi mệt và đau đớn. Nhưng nó là cần thiết cho hành trình trưởng thành của bạn, cũng như chú tôm phải lột bỏ lớp vỏ cũ để có một cơ thể cứng cáp, mạnh mẽ hơn. Như chú sâu phải rũ bỏ chiếc kén ấm áp để có thể trở thành con bướm tự do tung cánh giữa bầu trời.

Nghịch cảnh chính là khoảng thời gian giúp ta nhìn nhận lại bản thân, hướng vào bên trong để phát triển, để trưởng thành, để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Vì vậy đừng sợ hãy nghịch cảnh. “Tai ương là bụi kim cương mà Thiên đường dùng để đánh bóng châu báu” – Hãy nhớ bạn nhé!

Lost Stars

Nếu ai đó hỏi tôi đâu là bài hát hay nhất của Maroon 5 và Adam Levine tôi sẽ không ngần ngại mà đáp là Lost Stars (bên cạnh đó là She will be loved, Maps). Một bài hát khiến bạn ấn tượng ngay từ những phút đầu tiên, và phải mất rất nhiều thời gian để suy ngẫm về những lớp nghĩa ẩn chứa trong những câu từ, giai điệu.

Lost Stars là bài hát chủ đề của bộ phim tâm lý Begin Again, nhưng nó đã thoát ra khỏi cái bóng của một ca khúc nhạc phim để trở thành bài hát bất hủ trong lòng rất nhiều người yêu nhạc nói chung và fan hâm mộ của Maroon 5 (me ^^) nói riêng.

Những năm tháng ở tuổi 20, tôi tiếp cận vời bài hát này với hơi hướng nghiêng về tình yêu. Nếu ai từng nghe qua bài hát này ắt hẳn sẽ ẩn tượng với đoạn lời “Yesterday I saw a lion kiss a deer – Hôm qua tôi đã thấy một chú sư tử hôn một nàng hươu”. Tôi đã điên cuồng tìm kiếm ý nghĩa của câu này trên quora và phát hiện ra hàng chục câu hỏi tương tự từ những người từng say mê Lost Stars như mình. Tôi đọc được rất nhiều cách lý giải khác nhau về hình ảnh ẩn dụ này. Ví dụ như đây là dấu hiệu chiêm tinh (Aries và Leo). Đây là một câu chuyện giữa một con cừu và sư tử đại diện cho hai người yêu nhau. Tình yêu của họ có vẻ lý tưởng, tương thích với nhau như Bạch Dương và Sư Tử trong lá số tử vi, nhưng bài hát này nói nhiều hơn về sự chia ly của hai người yêu khi họ còn trẻ.

A lion kiss a deer cũng có thể hiểu là 2 thái cực giữa thú săn mồi và thú bị săn. Hai con vật ở hai thái cực không thể dung hòa ấy lại có thể có 1 nụ hôn – nụ hôn vốn có rất nhiều ý nghĩa nhưng đa số đều là tình yêu, hòa bình.

Những năm 20, tôi nghe Lost Stars và buồn cho một chuyện tình dang dở của tuổi trẻ

“Turn the page, maybe we’ll find a brand new ending
Where we’re dancing in our tears

Lật sang một trang khác có lẽ chúng ta sẽ tìm ra một cái kết mới
Nơi chúng ta khiêu vũ với dòng lệ tuôn rơi”

Nhưng hôm nay, trong một buổi chiều thứ 6 bộn bề với công việc, tôi lại thấy Lost Stars thật khác. Hành trình của những người trẻ chúng ta phải chăng cũng tựa như những ngôi sau lạc lối bên dải thiên hà cố tìm kiếm chút ánh sáng cho mình.

Tuổi 25, độ tuổi của những chênh vênh khi không còn quá non trẻ để gục ngã, những cũng chưa đủ chín muồi để trưởng thành, để vẹn toàn và có được những thứ mình muốn.

Tuổi 25, ta như con cừu nháo nhào chạy trốn khi mùa săn đã về. Ta căng thẳng trong bao bộn bề lo toan thường nhật, ta giữ cho mình nhiều nỗi niềm không thể thổ lộ cùng ai. Ta tìm kiếm sự hoàn hảo mà không biết rằng sự sắp đặt tốt nhất của số phận đôi khi chỉ là chuyện một đêm.

Nhạc Đen Vâu cứ bảo phải đưa nhau đi trốn, bảo về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Nhưng đã là tuổi trẻ, đã là những năm tháng cháy rực nhất của cuộc đời thì mấy ai chịu chấp nhận một cuộc sống an nhàn.

Thế là chúng ta lại mải miết với những câu hỏi “Mình là ai”, “Đang ở đâu”, “Muốn đi đến đâu” “Và phải làm gì”. Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục cố gắng để tỏa sáng, để có được những thời khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.

Những điều tốt đẹp chưa bao giờ dễ dàng để có được. Có thể thời khắc đó sẽ đến sớm, có thể ta sẽ phải mất rất lâu để tỏa ra thứ ánh sáng diệu kỳ cho mình. Nhưng đã sinh ra như một vì sao, thôi thì hãy chọn cách thắp lên bầu trời một thứ anh sáng độc nhất theo cách của riêng mình.

… God, tell us the reason youth is wasted on the young
It’s hunting season and the lambs are on the run
Searching for meaning
But are we all lost stars, trying to light up the dark?…”

“…Chúa ơi, hãy cho chúng tôi biết tại sao những người trẻ mãi phí hoài tuổi thanh xuân
Mùa đi săn đã đến và những chú cừu đang bỏ chạy
Đi tìm kiếm lẽ sống
Nhưng phải chăng chúng ta là những vì sao lạc lối, cố tỏa sáng trong đêm đen?…”

Kiên nhẫn với bản thân

“Hãy kiên nhẫn với bản thân bạn. Chẳng có gì trong thiên nhiên nở quanh năm cả”.

Mỗi chúng ta cũng vậy, không phải lúc nào cũng là khoảng thời gian để tỏa sáng, để đi đến ánh sáng ta sẽ phải trải qua bóng tối, trải qua sự bất lực, trải qua những giờ phút cố gắng trong im lặng, sẽ có lúc ta cảm thấy như phía trước chẳng có chút hy vọng nào.

Nhưng bạn phải tin tưởng về những điều mình đang theo đuổi, bạn phải học cách nhẫn nại với bản thân, cho chính mình thời gian.

Giai đoạn này mình liên tục bị mất ngủ, vì không ngủ đủ giấc nên mình không có sức khỏe để thực hiện các mục tiêu vận động đã đề ra. Nhìn mọi người xung quanh dậy sớm, checkin chạy bộ mà lòng mình bỗng nhiên buồn. Cái cảm giác khi không thể thực hiện được ngay cả những việc đơn giản thật là khó chịu.

Nhưng mình phải cố gắng, trước mắt là có một giấc ngủ tốt để hồi phục sức khỏe sau đo mới quay trở lại với các mục tiêu tiếp theo. Coi như đây là lúc fail mọi thứ để trở lại mạnh mẽ hơn, hay như một câu danh ngôn mình từng đọc được đâu đó có những vết thương được tạo ra để khiến chúng ta trở nên cứng cáp hơn.

Tất cả là những bài học!

Vẫn đang mất ngủ

Hôm nay thật sự chẳng biết viết gì, chỉ muốn nói là 5 ngày mất ngủ thực sự quá đuối. Không ngủ đủ giấc ảnh hưởng đến sự tập trung, đầu lúc nào cũng ở trạng thái căng như dây đàn, làm việc gì cũng không ra hồn.

Đã thử ngâm châm bằng nước nóng, bóp chân, uống trà tim sen. Hy vọng tình hình sẽ sớm cải thiện. Chứ cứ kéo dài tình trạng này, khi mà những giây phút thư giãn cuối ngày trở thành ác mộng thì thật là kinh khủng.

Đúng là không có sức khỏe thì sẽ chẳng làm được gì!

 

Làm chơi?

Không có thành công nào đến từ việc làm chơi chơi, làm cho vui.

Bất cứ một thành quả nào cũng là trái ngọt của sự tập trung và quyết tâm cao độ, cùng những suy nghĩ – hành động nghiêm túc về công việc mình làm.

Dù bạn làm content, marketing, kinh doanh, đầu tư, youtuber hay nghệ sĩ.

Thử nhìn qua một lượt các youtuber đình đám hiện nay từ bác Tân của Hoa Ban Food, chị Giang ơi đến Lý Tử Thất của Trung Quốc mới thấy họ làm việc chuyên nghiệp và tập trung cao độ đến nhường nào.

Đằng sau những video triệu view của Lý Tử Thất là những cảnh quay được trau chuốt vô cùng kỹ lưỡng, chuyển cảnh liên tục và chuyên nghiệp đến từ góc máy khung hình, có những video chị ấy quay trong vòng vài năm liên tục chỉ để có được vài phút lên hình. Thời gian ban đầu chỉ một mình chị ấy lo hết từ việc quay đến dựng video nhưng vẫn có thể sản xuất được những thước phim với chất lượng điện ảnh, một cách đều đặn như vậy quả thật là đáng nể phục.

Nếu những người bình thường thường chán nản và bỏ cuộc sau một vài video không được yêu thích và chỉ đăng video theo cảm hứng, thích thì làm mệt thì thôi. Thì những youtuber thành công là những người chăm chỉ, nghiêm túc và nhìn xa trông rộng hơn người khác. Họ hiểu được không có gì là một phát ăn ngay cũng không có gì là làm việc theo hứng. Tất cả đến từ nỗ lực đều đặn và kiên trì.

Không chỉ với công việc làm youtube mà tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều vậy. “Những gì bạn cố gắng trong im lặng sẽ được tưởng thưởng trong huy hoàng”. Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho nghiêm túc, làm cho ra ngô ra khoai.

P/s: Vài suy nghĩ nhân dịp sếp Thái nhận nút bạc từ youtube. Lần đầu tiền trong đời được chiêm ngưỡng cái nút bạc, đẹp lắm các bác ạ :3

Thương ba mẹ

Con thương ba mẹ, cả đời hy sinh vất vả. Mẹ có ngại gì chợ búa đêm khuya. Những ngày hè nắng miền Trung cháy da thịt, hun nóng cả mặt nhựa đường, mười tiếng một ngày mẹ ngồi ngoài đường buôn bán. Những ngày đông rét buốt, gió bấc rít trên những mái nhà. Mẹ con dậy từ bốn giờ sáng chuẩn bị cho buổi chợ sớm, một mình mẹ giữa con đường vắng đầy sương trong khi con vô tâm cuộn mình trong chăn ấm biếng lười. Hè này con về nhà, chiếc xe của mẹ cũ lắm rồi mỗi lần nổ máy mẹ phải đạp đến đứt hơi, lưng mẹ lại thêm đau uống thuốc mãi vẫn không khỏi. Xe mẹ cũ lắm rồi tiếng bịch vang lên không dứt mỗi khi chạy, có lần xe lên dốc bỗng nhiên tắt máy làm mẹ ngã lăn ra đương, thịt, cá, rau, củ dập nát, may mà mẹ không sao. Con bảo mẹ mua xe mới, mẹ nói xe vẫn còn chạy được, mẹ dành tiền đó để lo cho con ăn học, lúc đó con lại thấy mình vô dụng giá như con đủ lớn để đỡ đần cho mẹ, giá như con kiếm được thật nhiều tiền để mẹ con thôi vất vả. Mỗi lần bàn tay mẹ ôm lấy khuôn măặt con, mỗi khi tay con đan trong lòng bàn tay mẹ con cảm nhận được sự chai sần, thô ráp. Con yêu sao đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay quanh năm bám mùi thịt cá, con yêu cả mùi mồ hôi mặn chát, yêu vết chân chim nơi khóe mắt, yêu giọng nói dịu hiền, yêu cả cái cách mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo mỗi lúc con sai. Trọn đời này làm sao con trả được ơn mẹ hiền.

Ba con luôn nghiêm khắc, hay đánh mắng và chẳng bao giờ nói lời yêu thương. Con đã từng giận ba nhiều lắm, đôi lúc con ghét ba và ước gì ba đừng là ba của con. Con ước giá như ba hiền từ và tâm lý như những ông bố trong phim. Rồi ngày con rớt đại học, con thấy ba chẳng đánh mắng, la rầy. Ngày con quyết định nộp NV2 vào một trường ĐH bất chấp ba ngăn cấm, con thấy ba im lặng, buông xuôi và bất lực. Ngày con học xa đau ốm bệnh tật, con thấy ba gọi điện dặn dò, giọng nói lo lắng và run run như sắp bật khóc. Ba chẳng bao giờ thể hiện ba chỉ âm thầm thương yêu con cái. Ba đánh mắng vì con lười ăn nhưng khi con khóc ba thịt con gà mái tơ duy nhất của nhà. Ba bắt con quỳ xơ mít, đánh sưng bàn tay mỗi khi con hư nhưng rồi âm thầm như thế ba bảo mẹ lấy dầu xoa bóp cho con. Ngày con về sống với ông bà những ngày ba về thăm con, đêm đến con thấy ba ôm con vào lòng ấm áp.

Con lớn lên biết nói cảm ơn khi được giúp đỡ và xin lỗi khi làm việc sai trái. Vậy mà chưa bao giờ nói được một tiếng cảm ơn ba mẹ. Ai sinh thành dạy dỗ, ai lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ, ai thức suốt đêm thâu mỗi khi con đổ bệnh lúc trái gió trở trời, ai luôn yêu thương và lo lắng, con đi xa ai nhớ, con buồn ai thương.

Tại sao lại thương yêu con nhiều đến thế, mẹ bảo vì con là con của mẹ, không thương con thì thương ai. Tình mẹ cha là thế đối với con cái mẹ cha có tiếc gì, cả đời hy sinh, mẹ bảo đồng tiền mẹ kiếm ra cũng chỉ vì con cái, chứ ba mẹ già rồi sống sao mà chả được. Ba bảo chẳng cần con sau này đưa ba đi ăn nhà hàng, mua sâm nhung tổ yến, áo quần lụa là. Chỉ cần con sống hạnh phúc, có công ăn việc làm ổn định là ba mẹ mãn nguyện lắm rồi. Con đi làm xa nhà mỗi khi nản lòng hay vấp ngã lại nhớ về ba mẹ để cố gắng mà đứng lên.

Mùa nối mùa, năm nối năm thành vòng tuần hoàn bất tận. Cỏ cây có sinh sôi rồi úa tàn, con người có vòng luân hồi sinh diệt, chỉ có tình thương của mẹ cha là tồn tại mãi mãi chẳng bao giờ nhạt phai. Hôm nay con đến chùa đốt nén nhang cầu mong mẹ cha đời đời bình an. Trời đã vào thu đêm nay trăng tròn vành vạnh, con nhớ cãi chõng tre con và ba thường nằm ngắm trăng, con nhớ khoảng sân trước nhà với hàng cây xào xạc. Giờ con đi làm xa, chẳng thể ở bên ôm ba vào lòng như những ngày thơ bé, chẳng thể nắm đôi tay khô gầy của mẹ mà hít hà mùi da thịt.

Khi còn nhỏ, con như cây non dựa vào mẹ cha mà lớn lên. Khi cha mẹ về già con sẽ là thân cây cao đầy nhựa sống bên mẹ cha mỗi mùa mưa bão. Hãy tin ở con ba mẹ nhé.

“Chắp tay khấn nguyện ông trời

Cầu cho Cha Mẹ trọn đời bình yên

Chẳng còn lo lắng ưu phiền

Chẳng còn đau khổ triền miên tháng ngày

Cầu mong đức Phật dang tay

Chở che Cha Mẹ khỏi đắng cay đời người

Cho Cha Mẹ lấy lại nụ cười

Cho Cha Mẹ mãi suốt đời bên con!”

 

MẤT NGỦ VÌ CHẠY BỘ

3 ngày gần đây mình liên tiếp bị mất ngủ, 2 ngày thức đến 2h sáng, và tối hôm qua thì đến 5h mình mới chợp mắt được mặc dù mình đã đi ngủ từ lúc 22h.

Sau 1 ngày ngồi suy nghĩ, mình đã tìm ra được nguyên nhân gây mất ngủ của mình là vì chạy bộ buổi tối. Có những người sau khi vận động, tập thể thao buổi tối sẽ ngủ rất ngon; nhưng cũng có những người hễ cứ vận động mạnh là bị mất ngủ và mình thuộc trường hợp thứ hai.

Nếu mình chỉ đi bộ nhẹ vào buổi tối thì không sao, nhưng 3 ngày mình bắt đầu chuyển sang chạy bộ là 3 ngày mất ngủ. Hai ngày đầu tiên mình chạy vào lúc 18h thì phải đến 2h sáng mới ngủ được, ngày hôm qua mình chạy vào lúc 20h và sau đó tỉnh như sáo đến 5h sáng hôm sau.

Theo thông tin mình tìm hiểu được, với những người khó ngủ thì việc tập luyện vào buổi tối khiến tim đập nhanh dẫn đến kích thích các cơ và hệ tim mạch và khiến cho cơ thể tăng nhiệt gây khó ngủ, hay tỉnh giấc.

Theo Đông Y thì buổi tối là thời gian sau cả ngày lao động mệt nhọc, các cơ quan nội tạng cần được nghỉ ngơi. Nếu bạn vận động tức là đánh thức lại cơ thể và như vậy sẽ gây ra mất ngủ.

Để tránh tình trạng mất ngủ do vận động thì tốt nhất chúng ta nên tập luyện vào buổi sáng sớm. Mình cũng đang dừng việc chạy bộ vài ngày để cơ thể có thể hồi phục sau 3 ngày liên tiếp mất ngủ trước khi có thể dậy sớm trở lại để chạy bộ buổi sáng.

Mình chia sẻ điều này để những người dễ bị mất ngủ hay khó ngủ lưu ý hơn trong việc thời điểm tập luyện phù hợp vời cơ thể. Quan trọng nhất là vận động phù hợp, đừng cố quá thành quá cố bạn nhé!

Chấp nhận chờ đợi

Trưởng thành đó là khi bạn nhận ra không phải những người xung quanh ai cũng có suy nghĩ như bạn, không phải những quan điểm mà bạn cho là đúng đều được người khác chấp nhận. Có những lúc, ta phải hạ cái tôi xuống, chọn cách im lặng và chung sống hòa thuận cho đến ngày tự bản thân đối phương có thể nhận ra ý nghĩa của những điều bạn muốn truyền đạt.

Mỗi người ở một độ tuổi, một cột mốc, một giai đoạn trong đời chỉ có thể hiểu được những điều phù hợp với tầm nhận thức của họ. Nếu ta cố tình nhồi nhét vào ép buộc họ phải nghe theo một quan điểm nào đó, họ sẽ chống đối, sẽ phản kháng, họ cũng có thể nghe lời ta với một sự không can tâm.

Cách đây rất lâu, sếp mình đã từng nhiều lần khuyên nên chuyển đến sống gần công ty để không phải tốn nhiều thời gian đi lại, tránh được kẹt xe, có thời giờ cho bản thân và cải thiện được cuộc sống cá nhân. Nhưng mình luôn cứng đầu không nghe. Mỗi ngày mình mất khoảng 2 tiếng đồng hồ cho việc đi đi về về từ đầu bên này đến đầu bên kia thành phố; chưa kể đến những hôm mưa gió, triều cường hay cơ thể mệt mỏi khoảng thời gian này còn kéo dài hơn nhiều. Mỗi lần về đến phòng, người mình mệt rã rời đến mức không thể làm thêm được bất cứ việc gì và cứ thể để cho khoảng thời gian trống trôi qua một cách vô nghĩa. Mình cứ tiếp tục sống như thế cho đến gần 2 năm trước cho đến một ngày mình bỗng nhận ra rằng không thể tiếp tục sống thế này nữa, mình đã quyết định dọn đến một chỗ mới gần công ty. Và phải nói đâ là một trong những quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời mình.

Hay với em trai mình cũng vậy, nhiều khi mình rất bực vì có những thứ khi tầm tuổi nó mình đã hiểu hết, khi 20 mình đã chín chắn và biết suy nghĩ cho tương lai hơn rất nhiều còn cậu em mãi không chịu lớn và còn quá ham chơi. Nhưng thay vì chỉ trích vì những suy nghĩ bồng bột của em trai hay ép nó phải làm theo định hướng của mình thì mình chọn cách để cu cậu tự sống và tự trải nghiệm. Đến một mức độ trưởng thành nhất định em mình sẽ tự nhận thức được điều nó cần làm.

Cuộc sống là vậy đó, nhiều khi ta phải chấp nhận ngồi đó và chờ đợi đến khi họ đủ nhận thức, đủ trải nghiệm để thể tiếp nhận những điều đúng đắn đang tồn tại.

Hãy cho họ thời gian để bước đi trên hành trình của chính mình.

Chiến thắng bản thân

Mình luôn nghĩ mình sinh ra không phải để dành cho việc vận động. Với thân hình gầy còm và thiếu sức bền như mình cùng lắm chỉ có thể tập được những môn thể thao nhẹ nhàng như đi bộ, yoga hay thiền. Vì vậy những lần chạy bộ chung buổi sáng, khi tất cả mọi người ra sức vận động mình cũng chỉ đi bộ tàng tàng, vừa đi vừa ngắm cây cối hoa lá hay đếm chân (đi trong chánh niệm chăng :3).

Vì muốn có sức khỏe tốt, mỗi ngày mình cố gắng duy trì việc đi từ 4.000 – 6.000 bước (tương đương 3 – 5 km). Nhưng để đạt được mục tiêu đó mình phải mất từ 40 – 60 phút, hơn nữa trong quá trình đi bộ người mình không hề ra một chút mồ hôi nào, cơ thể không thể không thể bài tiết được chất độc ra ngoài. Vì vậy mình thấy việc vận động này cũng không có chất lượng.

Hơn nữa, với một người luôn bị ám ảnh bởi việc phải sử dụng thời gian hiệu quả như mình thì việc mất 1 tiếng đồng hồ để vận động (mà chẳng được bao nhiêu) thực sự là quá lãng phí. Vì vậy hôm nay mình đánh liều chạy, chạy cùng các thanh niên to cao, hùng hục nên mình cũng rét lắm. Mọi người chạy 5km không nghỉ còn mình chỉ dám đặt mục tiêu 2km.

1km đầu còn tự tin chạy, đến 1km sau thì đuối hẳn, vừa chạy vừa đau hông, cảm giác như gân cốt rã ra hết nhưng tự nhủ phải cố gắng hoàn thành chứ đi bộ thì mất thời gian lắm (đúng kiểu bị ám ảnh về thời gian). Thế là sau 17 phút mình cũng đã chạy đủ 2km, lần đầu tiên tập thể dục mà người ra mồ hôi thật là hạnh phúc (vâng hạnh phúc với mình chỉ đơn giản thế thôi :3).

Lên cộng đồng 66 ngày thấy mọi người chạy toàn 5-10-15-20km, còn mình chỉ chạy được mỗi 2km. Nhưng với mình đây là một khởi đầu không tệ, miễn là chiến thắng được bản thân và làm tốt hơn mỗi ngày là được. Từ nay mình sẽ tiếp tục duy trì việc chạy bộ mỗi ngày với team bánh bèo Happy Live.

Cố lên nào!