Con người chúng ta không thể trưởng thành trong nhung lụa, cũng không thể trưởng thành trong cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Con người chúng ta chỉ có thể trưởng thành trong bão táp, trong thử thách, trong sóng gió. Lúc vui vẻ, lúc thuận lợi ta dễ dàng nói về ước mơ, về mục tiêu, về những điều lớn lao mang tên hoài bão. Nhưng khi cuộc sống cho bạn ăn hành, đem đến cho bạn nghịch cảnh hay bệnh tật ta mới biết tâm hồn mình mạnh mẽ và trưởng thành đến độ nào.

Sẽ có những giai đoạn ta bước vào khoảng không tăm tối, tựa như đi vào đường hầm mù mịt mà không thấy lối ra. Mọi nhận thức của bạn về thế giới, những điều mà bạn tin tưởng, những mục tiêu hoài bão đang theo đuổi bỗng nhiên chẳng còn ý nghĩa gì. Bạn chơi vơi giữa dòng, muốn quay lại bến cũ cũng chẳng được mà bơi sang bờ bên kia cũng chẳng xong. Đó là khoảng thời gian thử thách bạn về cả thể chất và tinh thần, khoảng thời gian vô cùng mỏi mệt và đau đớn. Nhưng nó là cần thiết cho hành trình trưởng thành của bạn, cũng như chú tôm phải lột bỏ lớp vỏ cũ để có một cơ thể cứng cáp, mạnh mẽ hơn. Như chú sâu phải rũ bỏ chiếc kén ấm áp để có thể trở thành con bướm tự do tung cánh giữa bầu trời.

Nghịch cảnh chính là khoảng thời gian giúp ta nhìn nhận lại bản thân, hướng vào bên trong để phát triển, để trưởng thành, để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Vì vậy đừng sợ hãy nghịch cảnh. “Tai ương là bụi kim cương mà Thiên đường dùng để đánh bóng châu báu” – Hãy nhớ bạn nhé!