Suốt những năm học phổ thông, mình từng tự ti vô cùng vì chăng giỏi thể thao, hát hò, múa may gì cả. Trong khi mấy đứa trong xóm có bao nhiêu là tài lẻ, chiều chiều lại tụ tập bóng banh thì mình chỉ muốn ở nhà đọc sách, và sống trong thế giới tưởng tượng của chính mình.

Vì sợ bị bỏ rơi nên mình cũng gắng tập bóng chuyền, nhưng càng tập luyện lại càng cảm thấy lạc lõng, mình không thuộc về nơi đó, sự đông đúc, ồn ã, nói cười kia không dành cho mình.

Những suy nghĩ thua kém đó ám ảnh một thời gian dài, khiến mình luôn cố gắng gồng lên để hòa nhập với môi trường xung quanh mà bỏ qua những cảm xúc sâu thẳm bên trong.

Cách đây vài hôm, xóm mình lại tiếp tục đánh bóng chuyền và ba bảo mình ra tập cho vui. Lần này mình dõng dạc đáp là con không thích. Ba có vẻ không hài lòng lắm, ông bảo mình không chịu thể dục thể thao chung với mọi người. Mình nói mỗi người có một sở thích riêng, con làm điều con thích và phù hợp như đánh cầu lông với mấy đứa con nít, thiền hay chạy bộ còn bóng chuyền thì con không muốn.

Vậy là sau gần 10 năm mình cũng đã dõng dạc nói KHÔNG!

Mình luôn là một black sheep of the family (con cừu đen trong gia đình – ám chỉ những kẻ chẳng giống ai). Dù mình luôn cố gắng chối bỏ điều đó thì sự thực là mình vẫn thế. Vậy nên dạo này mình đã học cách chấp nhận bản thân như những gì vốn có và không ngần ngại che giấu sự khác biệt.

Mình luôn là một black sheep of the family (con cừu đen trong gia đình - ám chỉ những kẻ chẳng giống ai). Dù mình luôn cố gắng chối bỏ điều đó thì sự thực là mình vẫn thế.
Mình luôn là một black sheep of the family (con cừu đen trong gia đình – ám chỉ những kẻ chẳng giống ai). Dù mình luôn cố gắng chối bỏ điều đó thì sự thực là mình vẫn thế.

Dù gia đình, bạn bè, đồng nghiệp có những định nghĩa về thành công, hạnh phúc và khuyên nhủ mình phải sống như họ thì mình vẫn sống theo thước đo bên trong của bản thân.

Mình học cách chia sẻ những quan điểm và suy nghĩ mặc cho những người không hiểu có thể xem mình là lập dị, điên khùng.

Mình ăn những thứ mình cho là tốt, đọc những cuốn sách mình thấy cần thiết và gặp những người cho mình năng lượng tích cực và thoải mái thay vì ép bản thân phải gồng mình lên sống như một cỗ máy trong xã hội.

Mình cũng chỉ uống khi mình có thể, chứ không cố ép thứ chất lỏng đó vào người chỉ vì sợ mất lòng người khác.

Mình quyết định đi theo những điều thật sự khao khát và được thôi thúc thay vì làm để sống và chờ vài chục năm nữa khi mọi thứ đã “ổn định” mới bắt đầu làm những điều mình thích (thật sự là khoảnh khắc ổn định đó sẽ không bao giờ đến, rồi bạn sẽ bị cuốn vào những mớ bòng bong khác thôi).

Hàng tỉ người trên thế giới này là hàng tỉ cá thể khác biệt, không ai có vẻ ngoài giống ai, không ai có tính cách giống ai, không ai có cuộc đời giống ai. Vậy thì cớ vì sao ta lại đi tìm kiếm những con đường đến hạnh phúc, thành công theo khuôn mẫu. Tại sao không dám sống khác biệt như nguyên bản mà lại ép mình trở thành bản sao của ai đó.

Dám khác biệt là một cụm từ nghe có vẻ to lớn, nhưng thực ra khác biệt đơn giản chỉ là trở về sống đúng với bản chất vốn có của mình.

Khi trẻ người ta muốn sống khác biệt vì muốn nổi loạn, muốn chứng tỏ với thế giới. Nhưng khi dám sống khác biệt vì bạn hiểu rõ, yêu thương và trân trọng tất cả những điều đặc biệt của bản thân – đó là lúc bạn TRƯỞNG THÀNH.